Mùa Xanh

Tưởng chỉ mê mầu tím, cho đến một chiều gặp Anh giữa lòng thành cổ, nàng nhận thấy mình yêu mầu xanh tha thiết nhường nào. Xanh đang đẹp nhất tháng ba.

Làn tóc nâu mềm ủ hương bờ vai thanh thoát trong tay Anh dưới vòm hoa sưa bừng trắng. Sao lại buồn lúc Xuân đang đẹp? Chẳng sự lừa dối, phản bội, tội lỗi nào của thế gian đáng kể trước vẻ lộng lẫy, quyến rũ của sức trẻ giữa thiên nhiên diễm tuyệt và khát vọng đẹp đẽ của đôi mình.

Điệu hôn của chúng mình cất từ chiều đan khúc miên thanh. Em nhớ những lần mình chờ nhau phố vòm vòm xanh dan díu gió mây. Tối nhiều sao, vòm trời là vườn sao, không ngôi sao nào ánh hơn sao gắn trên vai Anh vướng níu tóc em vòng ôm mềm mại mà vững chãi. Mình chậm qua đường Hoàng Hoa Thám, đường bao thành có nhà em ở thời thơ ấu. Dưới tán cây già bên Bách Thảo, Anh đã hôn em như trút cho nhau vô vàn nhớ mong tin cậy bởi tình yêu chất chứa Ái thành.

Đường Phan Đình Phùng đẹp nhất Hà Nội mãi mãi xanh ký ức ta dẫu tóc mầu sương muối. Đời người đáng giá nhất lúc tóc xanh. Con người ta che giấu tuổi và mầu tóc thật bằng nhuộm tóc; còn cây cứ Xuân, Hạ lá xanh, mỗi năm lại bắt đầu. Giữa các sắc độ xanh, nàng thấy xanh lá cây thân thương nhất. Thủ đô, thành phố cây - hồ sẽ không là nó nếu không có hai miền xanh ấy. Cây soi gương hồ, hồ ôm cây ôm bóng mây bay. Thăng Long xưa lắm hồ. “Ngày xưa” ấy chẳng xa lắm đâu, sao Thăng Long bây giờ hao hụt chất thơ, vóc giọng kiêu sang, thanh quý. Thành phố cồng kềnh ô tạp bát nháo tăng do mở rộng, ngoại ô lên tận đất... Hòa Bình mà lõi văn hiến - địa linh vẫn ngày bị xâm hại. Ao, hồ bị lấp, lấn, cây chịu bạo hành không chỉ do ý thức. Chính nhận thức, phông văn hóa cho người ta quan niệm, cách ứng xử với thiên nhiên. Thành phố nhiều rác, lắm kẻ xả rác bừa, dân quá đông mà ít người biết yêu, gìn giữ hồ, cây. Những tấm gương xanh, những là phổi xanh ấy là bạn thủy chung, là ân nhân của con người. Mầu nước xanh lá cây, hồ thiêng có tên Lục Thủy. Lộc vừng chín gốc bên Tháp Bút bị cưa rồi, nhưng các cây cổ thụ quanh hồ vẫn kiên cường giữ chuyện trăm năm của vùng truyền thuyết. “Có phải cây Hồ Gươm đã được trồng lên từ trong những truyện cổ tích, tụ hội các thứ cây của làng nước - và của thời thế! Cây Hồ Gươm! Cây Hồ Gươm!”. Ai gọi cây theo trang viết Tô Hoài? Nàng gọi xanh về phố. Mầu xanh luôn đem đến sự bình yên, sức sống và khát vọng. Chắc vì lẽ ấy mà quân phục của Quân đội nhân dân Việt Nam mang sắc lá cây. Những người lính thời đại Hồ Chí Minh đang gìn giữ toàn vẹn lãnh thổ, lãnh hải, bảo vệ Tổ quốc trong sắc phục của gần gũi, sinh sôi, thiêng liêng quá đỗi! Quân đội Nhân dân, quân với dân như cá với nước, tôn chỉ ấy gần gũi thực tế đời sống hằng ngày hệt mầu hồ, cây quanh chúng ta. Mỗi thành phố, vùng quê đều có những “người - lính - cây - xanh” thầm lặng. Cây hút cacbonic, nhả oxy trong quá trình quang hợp, tỏa bóng mát chở che cho ta. Cây bên đường đâu mấy ai thương quý, tôn vinh; song chúng vẫn bền gan, tận tụy, dù sống nhọc nhằn gồng bám khi hè, đường đào bới liên miên, bị đủ thứ đổ vào gốc, đóng lên thân, sống chật vật đầy thương tích.

Người Pháp đã kiến trúc đô thị trong “bản đồ” cây xanh và vườn hoa cho Hà Nội. Sao thành phố mở rộng quá ít vườn hoa! Giá mà phố thành phố - vườn - hoa! Cả dải cây hoa đẹp giữa đường Nguyễn Chí Thanh (con đường từng được chọn là tuyến đường đẹp nhất của Thủ đô hiện đại), vừa bị xóa sổ cho công trình cầu vượt. Bê - tông ngồn ngộn khắp nơi lốc bụi, ô nhiễm môi trường, ô nhiễm âm thanh, tư duy, lối sống, nếp thanh lịch tinh tế thành hiếm biệt. Hà Nội đổi thay hay biến dạng từng ngày. Đến khi nào có thành phố “Xanh - Văn hiến - Văn minh - Hiện đại” như mục tiêu của các quy hoạch phát triển đã thông qua?

Cây vẫn rì rào ngàn chuyện kể Thăng Long tuổi 1003, cây độ lượng vị tha trong sáng quá! Nào chỉ Xuân cây mới xanh, mùa nào xanh cũng lợp. Đâu chỉ cây mà mùa xanh ý nghĩ, mùa trẻ tư duy cần, nhắc giục nhân loại mỗi tháng ngày. Người có mắt xanh biết nhìn ra các giá trị không thể đầy rẫy giữa nhân quần, họ là tinh tú.

Em thấy xanh dâng lên từ sắc quân phục Anh mặc mỗi ngày nơi Ái thành. Sự kiêu dũng, trí tuệ tỏa từ Anh, từ những gì Anh cống hiến, cho tình yêu của em và ký ức chúng mình. Ký ức kết dệt theo nỗi nhớ mỗi ngày, cho em biết mùa xanh của tâm hồn đôi ta, nhìn thấu lớn lao trong điều giản dị. “Dòng máu xanh” truyền lưu tầm vóc tinh thần của những tài năng phi thường dám ước mơ lớn và thực hiện khát vọng xanh cho mọi người. Thế giới vẫn hiện diện lắm cái ác, lòng tham, sự tàn nhẫn, âm mưu mà loài người làm hại, gây đau khổ, hiểm họa cho nhau, cho thiên nhiên, cho muôn loài. Hậu họa đã và sẽ gánh, chúng ta vẫn hy vọng vào chiến thắng của lương tâm, sự thức tỉnh và trở về. Mường tượng một ngày gần, cứ hễ Xuân, mỗi chúng ta trồng một cây non, quê hương, thành phố mình sẽ khác. Tựa như qua đêm tối sẽ đến ban mai. Như giấc mơ hồ, ao nghẹn tắc được khơi mở lại, các sông ngắc ngoải hay đã chết được cứu, trỗi dậy thủy lưu thanh trong không gian mát lành. Bên các dòng sông, nhiều làng quê đang mùa hội. Thiếu nữ tươi xinh mải hội đạp thanh (bước trên cỏ xanh) hay đợi tỏ tình. Nước ngăn ngắt đưa thong dong đò dọc, thuyền nôi neo trăng mời. Sông diệp lục ban ngày, sông đêm dát vàng dát bạc. Sông đổ ra biển mầu lá, mầu ngọc bích. Ước gì mọi dòng sông đều đẹp để được ngợi ca như Danube, sông lớn chảy qua sáu nước châu Âu đã vào kiệt tác Dòng Danube xanh (Le beau Danube bleu) của Johann Strauss (1893 - 1954) điệu valse du dương đắm đuối...

Ý nghĩ đằm thắm em muốn thực hiện mùa mùa, ngay Xuân này là gối lên tay Anh cùng thiếp giữa cỏ xanh thơm mượt chung giấc nồng nàn. Giấc mơ xanh bay khát vọng xanh...

Ngả vai Anh ấp ôm quyện thở, rặng sấu xà cừ truyền tín điệp yêu tin. Ái thành bỗng tràn mùa Xanh đường gió ùa tiếng chim về. Động cơ xe, tạp âm nhức nhối thính giác chợt tắt dần. Ô kìa! Tiếng chim mọc theo mùa cây trổ lá.

Buổi tối mọc rừng sao đính Ngân Hà lộng lẫy, ngước biếc theo nhau. Một miền trong khiết mở ra hợp ca lá non gieo nhạc khắp muôn cành. Những cành cây lá non hệt những khuôn nhạc nối mây vào cây, nối trời vào đất, nối xanh vào biển mênh mông quang hợp không gian ba chiều. Lá bay muôn mắt... Ta đang sống để thức trong mơ ư khi không còn cao ốc, nhà chóp che tầm nhìn, chỉ triền triền cây xanh hồ biếc sóng, gió bồng váy bay e lệ thắt eo bước dài mở đường cong thành phố lãng mạn thơ ngây. Mắt trông cây lối gió. Diệp lục tết đường viền quanh thành phố. Hà Nội hóa rừng yêu đang thở.

8.3.2013

back to top