Nhà báo

và trách nhiệm của

"người may mắn"

trong đại dịch Covid-19

  1. Bốn năm qua đi, nhưng ký ức về đại dịch Covid-19 vẫn chưa hề nguôi ngoai trong trí nhớ của chúng tôi. Tháng 5/2021, biến chủng Delta của virus SARS-CoV-2 “cực lạ, cực độc” như kẻ thù vô hình truy sát người dân Thành phố Hồ Chí Minh. Toàn thành phố tê liệt, phủ một màu sắc u ám, tang thương, vắng lặng. Chỉ có trong bệnh viện, các trung tâm y tế, các bệnh viện dã chiến được xây dựng khẩn cấp… là hối hả, khi ranh giới sống-chết chỉ tính bằng tích tắc. Các phóng viên có lúc “gác bút” ra “chiến trường”, và cũng trở thành người thân “đặc biệt” của bao mảnh đời, âm thầm, lặng lẽ đưa tiễn họ.
Dạo ấy, đêm nào các phóng viên cũng dùng rượu để khỏa lấp những tâm hồn tan nát.
Phóng viên Dương Minh Anh (Cơ quan thường trú Báo Nhân Dân tại Thành phố Hồ Chí Minh) rùng mình nhớ lại.

Đôi tay vốn chỉ quen bàn phím và máy ảnh, các nhà báo đã phải ôm không biết bao nhiêu lọ tro cốt. Những đôi bàn tay ấy, cũng đã bốc bao nhiêu tấn hàng, bê bao nhiêu gạo, rau, củ… để làm an lòng những người dân ở nhà chống dịch.

Trong bài viết này, chúng tôi - những phóng viên Báo Nhân Dân xin được kể lại cho độc giả nghe một lát cắt dấu ấn nghề nghiệp như là những chứng nhân của một giai đoạn lịch sử.

Chúng tôi không chỉ tác nghiệp trong tâm dịch”

Phóng viên Dương Minh Anh (Phóng viên Báo Nhân Dân thường trú khu vực phía nam) nhận nhiệm vụ vào tâm dịch Bình Tân. Giở cuốn sổ tay mà anh cẩn thận cất giữ 4 năm qua, những dòng chữ viết vội nhắc lại, ngày 8/9/2021, Bệnh viện điều trị Covid-19 Bình Tân trực thuộc Sở Y tế chính thức được thành lập. Khi kết thúc cuộc chiến, có khoảng 900 người ở đây không còn cơ hội trở về nhà.

Phóng viên Dương Minh Anh dâng hương trước khi đưa tro cốt người xấu số về gia đình

Phóng viên Dương Minh Anh dâng hương trước khi đưa tro cốt người xấu số về gia đình

Do không có nhà quàn nào chịu nhận xử lý xác nên bệnh viện phải dùng một phòng lạnh (phòng làm việc) để quàn tử thi. Tuy nhiên cũng chỉ sau 24 giờ thì các xác chết trương phình, rồi tiếp đến là rỉ nước ra khắp sàn bệnh viện. Lúc đó chỉ có anh em y bác sĩ, người lao động của bệnh viện chia nhau vệ sinh dọn dẹp, khuân vác từng xác người. Đó là lựa chọn duy nhất vì nếu để thêm thời gian, thì sẽ không còn chỗ cho người xấu số khác. Sau đó, bệnh viện mới thuê được kho lạnh là thùng container để chứa xác.

Hình ảnh ấy còn trong máy tính và tôi chưa bao giờ dám xem lại lần nữa, rất ám ảnh và xót xa. Dạo ấy, đêm nào các phóng viên cũng dùng rượu để khỏa lấp những tâm hồn tan nát , anh nghẹn giọng.

Ngày qua ngày, họ “phải trải qua những lộ trình không muốn trải qua”, đi qua từng cơn sốc mà không biết lúc nào mới có điểm dừng trong cuộc đời tác nghiệp tại điểm nóng. Những tín hiệu tích cực dường như cực ít ỏi.

Phóng viên Dương Minh Anh trực tiếp đưa tro cốt người xấu số về gia đình

Phóng viên Dương Minh Anh trực tiếp đưa tro cốt người xấu số về gia đình

Anh tiếp lời kể, thời gian cao điểm dịch ở Bình Tân, khi có quá nhiều người tử vong, thay vì chờ các đơn vị quân sự chuyển tro cốt nạn nhân về tận nhà theo quy trình, nhiều địa phương đã cử các đoàn công tác của đảng ủy, ban chỉ huy quân sự đi nhận về. Các phóng viên, đã tham gia vào những lộ trình như vậy, bằng một cách tình cờ không có sự chọn lựa trước.

Thời điểm đó, do xe chở cốt cứ phải “quay vòng” liên tục trong khi tài xế chỉ có rất ít, các nhà báo tận dụng xe để chuyển báo giấy xuống khu phong tỏa, nên phải đi nhờ. Và rồi đôi tay nhà báo vốn chỉ quen bàn phím và máy ảnh, đã phải ôm những lọ tro cốt ngồi trên thùng xe bán tải (cho thoáng khí).

Phóng viên Dương Minh Anh trực tiếp đưa tro cốt người xấu số về gia đình

Phóng viên Dương Minh Anh trực tiếp đưa tro cốt người xấu số về gia đình

❝Tôi đã khóc thành tiếng khi vô tình bắt gặp trong hàng trăm lọ tro cốt, có những người bạn, đồng chí, người thân của mình… đang nằm đó. Họ ra đi trong lặng lẽ, không ai hay biết, để rồi người viết gặp được những cái tên… Đó là những ‘vết thương’ không bao giờ lành, hằn sâu trong trí nhớ và trái tim. Để mỗi khi nghĩ về, ngực trái còn đau ghê gớm❞, anh nói, nước mắt trực trào trên gương mặt rắn rỏi.

Có khi trong một tuần liền, phóng viên Minh Anh và các đồng nghiệp khác đã di chuyển đến 3 lần đi-về cùng một địa chỉ, đưa di ảnh một em gái, một cụ ông, một cụ bà về cùng một nhà. Máy tính của anh còn lưu hình ảnh tang thương ấy với người con trai duy nhất còn lại, thờ vong linh ba người thân của anh: là ông Lý Viêm Phúc (cha), bà Lâm Lệ Bình (mẹ) và Lý Ngọc Phụng (em gái).

Máy tính của anh cũng còn lưu hình ảnh bé gái đáng thương ngồi học bài online trong căn nhà nhỏ. Nhà nghèo chỉ có một điện thoại thông minh, nên sau khi học xong, em bé nhanh chóng dùng chính điện thoại ấy mở… kinh Địa tạng để lên bàn thờ cha…

Gia đình này có 4 người, nay chỉ còn lại 1 người thắp hương. Tro cốt 3 người mất được phóng viên và chính quyền phường 1, quận 6 đưa về.

Gia đình này có 4 người, nay chỉ còn lại 1 người thắp hương. Tro cốt 3 người mất được phóng viên và chính quyền phường 1, quận 6 đưa về.

Các nhà báo, ngày đêm trở thành thành viên tích cực hỗ trợ bệnh viện. Khi có thời gian rảnh, họ chui vào một góc, viết vội những dòng chữ gửi về tòa soạn. Mồ hôi, nước mắt, nỗi đau, sự sợ hãi xâm lấn khiến những người đàn ông cứng cỏi nhất cũng bị sang chấn.

Tôi hỏi các anh vượt qua nỗi sợ hãi cho chính bản thân mình ra sao, anh đỏ hoe mắt: ❝Mọi thứ quá hối hả để chúng tôi có thời gian nghĩ nhiều. Chỉ biết, cố gắng tuân thủ tốt nhất, để mình không phải nằm lại❞.

Và anh bảo, trách nhiệm lớn nhất với những người làm báo trong tâm dịch, là phải kể lại câu chuyện này, một cách chân thực nhất.

Bà Lê Thị Thiệt (Tư) nhiễm bệnh khi bà đang chạy thận. Bệnh viện bít cổng, các cơ sở y tế từ chối, bà Tư chết trước mặt chồng, trong tư thế khuỵa dần vì ngạt. Tôi đứng trước cái chết đớn đau ấy chỉ là vì ông bà Nguyễn Văn Tư-Lê Thị Thiệt ở nhà đối diện, là vì tôi làm báo nên liên hệ “mười phương tám hướng” xin oxy, xin thuốc cho họ; và cuối cùng là xin… áo quan cho bà Tư. Vừa kể về tình cảnh họ trên báo, vừa đi xin hỗ trợ mai táng, có ai làm báo như tôi? Có ai đau như tôi? Nỗi đau ấy cứ lặp đi lặp lại bốn lần trong con hẻm nhà tôi cư ngụ ở quận Bình Tân, “tâm của tâm dịch”!
Phóng viên Dương Minh Anh

Nhưng trong gian nan ấy, vẫn có những niềm vui bé nhỏ, khi trong hoàn cảnh khó khăn chồng chất do dịch bệnh, do cách trở địa lý, phóng viên Minh Anh và các đồng nghiệp báo bạn vẫn đưa được một đưa thiên thần 3 ngày tuổi về với người thân. Hành trình đầu đời của em, lạ lùng thay luôn được đặt trong vòng tay yêu thương của… người xa lạ.

Khi đó, phóng viên Minh Anh đến bệnh viện để viết bài, thì biết thiếu tình nguyện viên có giấy tờ để đưa bé sơ sinh đi liên tỉnh về quê. Các anh em xuống tóc thật sạch, ngoài khẩu trang, mắt kính, đồ bảo hộ toàn thân, găng tay thì đôi lúc lại xịt khử khuẩn. Rồi cứ vài mươi km, lại hạ kính xe cho thoáng. Anh em chỉ thương sinh linh bé nhỏ chỉ 36 tuần 6 ngày tuổi, vừa chào đời bằng phương pháp “mổ lấy thai”, phải “điều trị hỗ trợ bởi ảnh hưởng nhiễm trùng và ký sinh trùng của mẹ-Covid-19”.

Phóng viên Dương Minh Anh tiêm văc xin tại Tây Ninh trước khi vào tâm dịch TPHCM. Tuy nhiên anh vẫn nhiễm bệnh trong lúc tác nghiệp.

Phóng viên Dương Minh Anh tiêm văc xin tại Tây Ninh trước khi vào tâm dịch TPHCM. Tuy nhiên anh vẫn nhiễm bệnh trong lúc tác nghiệp.

Chuyến xe ấy, ba người đều có xét nghiệm âm tính. Tuy nhiên tại một chốt phòng dịch, cán bộ hỏi: “Ai là bố mẹ cháu, ra khai báo”. Thế là rắc rối vì trong đoàn không thể chứng minh, cũng không dám nói bố mẹ bé bị Covid-19, sợ bị kỳ thị và đường về thêm xa. Một phóng viên phải làm “bố” khi trình giấy ủy thác.

❝Đồng hành cùng một mầm sống trên đoạn đường 500km, với tôi, đó là đoạn đường cần phải đi qua để nhìn nhận ra giá trị cuộc sống❞, anh tâm sự.

Ban đầu, tác nghiệp trong đại dịch, trong bệnh viện dã chiến, trong các khu cách ly… là nhiệm vụ của người làm báo nơi tâm dịch. Nhưng dần về sau, việc tác nghiệp với chúng tôi còn là trách nhiệm của người sống sót, giúp cho những người nằm xuống và thân nhân của họ bớt đớn đau. Bởi cái chết không chỉ hiện diện trên sóng phát thanh, truyền hình hay trên báo chí và mạng xã hội, mà nó xuất hiện trước mắt chúng tôi, ngay trên đường tác nghiệp, trong lúc tưởng chừng đã vượt qua “nó”!
Phóng viên Minh Anh nhớ lại những ngày tháng 9 lịch sử tại thành phố mang tên Bác.

Những thước phim quý giá…

Tháng 9/2021, thời điểm dịch Covid-19 bùng phát lần thứ 4 biến Thành phố Hồ Chí Minh trở thành tâm dịch, ê-kíp 3 phóng viên của Trung tâm Truyền hình Nhân Dân gồm: Đoàn Phúc Minh, Nguyễn Quỳnh Trang, Lê Huy Hiệu nhận nhiệm vụ vào trong tâm dịch để ghi nhận diễn biến thực tế và thực hiện một phim tài liệu về chủ đề này.

“Khi được giao nhiệm vụ, lãnh đạo nói tôi có quyền từ chối. Bản thân tôi khi đó để bảo mình không sợ hãi thì quả tình là nói dối, bởi ngay khi được nghe về nhiệm vụ, rất nhiều tình huống đã nảy ra trong đầu tôi, rất nhiều chữ “nếu” và đáng lo ngại nhất đó chính là nếu tôi nhiễm bệnh rồi trở nặng khi vào đó thì sao! Tuy nhiên gạt bỏ những nỗi lo, tôi hiểu đây không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là cơ hội và là trách nhiệm của người làm báo, với tâm thế đó, chúng tôi lên đường”, phóng viên

Là một đạo diễn phim tài liệu, Quỳnh Trang tâm sự, thông thường, ê-kíp phải lên đường dây kịch bản, đi khảo sát bối cảnh, rồi sau đó mới bắt tay vào thực hiện. Thế nhưng với nhiệm vụ lần này, ê-kíp không có sự lựa chọn khác. Ngay khi có mặt tại Trung tâm Hồi sức tích cực người bệnh Covid-19 thuộc Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức tại Thành phố Hồ Chí Minh, đoàn dành nguyên một buổi chiều chỉ để học cách mặc đồ bảo hộ và vào tác nghiệp ngay sáng hôm sau.

Trước khi lên đường, ê-kíp suy nghĩ rất nhiều về vai trò chiến sĩ của các cán bộ ngành y trên mặt trận chống Covid-19, đó cũng là hình ảnh mà đoàn muốn truyền tải qua việc thực hiện phim tài liệu lần này. Trung tâm Hồi sức tích cực người bệnh Covid-19 là nơi tiếp nhận các bệnh nhân nặng nên tỷ lệ bệnh nhân tử vong rất cao.

“Buổi tác nghiệp đầu tiên rất sốc. Những gì nghe nói, nay đã được chứng kiến thật sự. Bệnh nhân nặng nhất rời bỏ cuộc chống chọi với Covid-19 dù các y, bác sĩ đã nỗ lực hết mình. Điều dưỡng lặng lẽ đưa thi thể bệnh nhân rời khỏi bệnh viện. Qua lớp kính bảo hộ, tôi vẫn nhận thấy ánh mắt họ nặng trĩu. Chúng tôi cũng vậy”, Quỳnh Trang kể.

Qua ba ngày đầu tiên, ê-kíp làm phim dần quen với việc mặc đồ bảo hộ suốt 5-6 tiếng với thời tiết lúc mưa lúc nắng và oi bức của Thành phố Hồ Chí Minh. Sau đó, ê-kíp đã tăng thời gian vào khu điều trị thành hai buổi một ngày thay vì chỉ một buổi. Thế nhưng điều khiến Quỳnh Trang băn khoăn rất nhiều, đó là quya phim chưa “bắt” được tình huống cấp cứu khẩn cấp nào cả.

“Trong thâm tâm tôi lúc ấy là một sự đấu tranh, nếu có tình huống khẩn cấp, phim sẽ tốt hơn rất nhiều, thế nhưng một mặt khác, tôi lại không mong điều đó xảy ra, bởi nếu có bệnh nhân đột ngột trở nặng cần cấp cứu sẽ đồng nghĩa với việc sự sống của họ trở nên mong manh hơn bao giờ hết”, Trang tâm sự.

Thời gian vào khu hồi sức chỉ chừng 4 ngày. Trang đã nghĩ đến những thất bại trong việc sản xuất một phim tài liệu trong tâm dịch. Vào này cuối cùng, khi đang nghỉ ngoài hành lang, Trang thấy những đoàn quay phim của cơ quan báo chí khác đến hối hả chạy vào khu hồi sức cấp cứu. Khi đó, các y, bác sĩ đang gấp rút cấp cứu cho không chỉ một mà là hai bệnh nhân đột ngột chuyển biến nguy kịch. Bác sĩ lúc đó vừa cấp cứu, vừa nói điện thoại báo tình hình cho người nhà bệnh nhân.

Mọi thứ diễn ra rất nhanh với liên tục các động tác chuyên môn, cả ê-kíp làm phim bị cuốn vào đó mà không kịp suy nghĩ gì. “Vào khoảnh khắc cơn nguy hiểm qua đi, các chỉ số bệnh nhân về lại bình thường thì mọi thứ như vỡ òa, mắt tôi cũng nhòa đi. Ngày hôm đó tôi có niềm vui nhân đôi, khi chúng tôi đã bắt được cảnh mà chúng tôi đã chờ đợi rất lâu, nhưng vui nhất đó là hai bệnh nhân đều thoát khỏi cơn nguy kịch”, Trang xúc động nhớ lại.

Thước phim “Vào tâm dịch” được hoàn thành với thủ pháp để các cán bộ ngành y tự kể câu chuyện của chính mình, khi họ sẵn sàng để lại mọi thứ ở phía sau để đi vào tâm dịch với những nỗi lòng, tâm tư mà đoàn phim nghĩ cũng hiếm khi họ có cơ hội bộc lộ ra.

“Vào tâm dịch” là một phim tài liệu được ra đời trong thời gian ngắn ngủi và đã đạt giải C Giải Báo chí Quốc gia năm 2022. Trang giãi bày, gần 10 năm làm truyền hình, lần đầu tiên cô và đồng nghiệp trải nghiệm một chuyến công tác đặc biệt, hiếm hoi và sẽ không có lần thứ hai này. Nhưng Trang và những người làm phim thời sự tâm niệm, chỉ cần còn có thể được làm nghề, họ luôn sẵn sàng lên đường.

Nghĩ về những tích cực hơn là sự “hên xui” của dịch bệnh

Dù đối mặt với rất nhiều rủi ro về nguy cơ nhiễm Covid-19 nhưng suốt hơn 100 ngày trong tâm dịch, phóng viên Trần Quang Quý (Cơ quan thường trực Báo Nhân Dân tại Thành phố Hồ Chí Minh) nghĩ về những tích cực hơn là sự “hên xui” của dịch bệnh.

Tôi xem đó là một trải nghiệm tuyệt vời với công việc mình đã lựa chọn bởi trong những ngày khó khăn đó, không phải ai cũng cơ hội ra đường, đi đến những nơi mình muốn đến. Và trong hành trình đó, tôi thấy được những khó khăn của rất nhiều người dân chung quanh mình. Điều đó khiến bản thân nhiều lần trăn trở.
Phóng viên Trần Quang Quý tâm sự

Cuối tháng 7/2021, nhà báo Lê Nam Tư, Trưởng Cơ quan Thường trực tại TP Hồ Chí Minh gọi anh lên trao đổi: “Anh có người bạn ở Cần Thơ, họ có một ít nông sản, rau củ muốn gửi bà con thành phố, em triển khai việc này giúp anh”. Việc kết nối đó, khiến những người xa lạ nhanh chóng trở nên gần gũi để thực hiện nhiệm vụ đặ biệt.

Ba ngày sau đó, hơn 20 giờ đêm, chuyến xe chở theo gần 10 tấn rau, củ “cập bến” Thành phố Hồ Chí Minh. Các nhà báo trở thành người bốc vác, dỡ hàng xuống điểm tập kết tại một nhà người ân. Hơn 2 giờ đồng hồ nhễ nhại mồ hôi, lấm lem quần áo bê vác, anh Quý nhanh chóng liên lạc với các bếp ăn của “Gian hàng 0 đồng”, “Bếp ăn từ thiện”,… “Tôi chưa bao giờ gặp mặt nhưng có một điều tôi biết là bếp ăn của họ đã đỏ lửa nhiều ngày qua trong tâm dịch”, anh kể.

Với tinh thần sẻ chia, anh chia nhỏ số nông sản đang có để gửi cho các bếp, nơi nhiều thì 500kg, nơi ít thì 200-300 kg. Tất cả đều đi về các bếp để nấu những suất ăn miễn phí phục vụ lực lượng đang căng mình chống dịch nơi tuyến đầu. Trưa hôm đó, sau khi xong công việc, anh nhắn cho người anh dưới Cần Thơ “Anh ơi, số hàng anh gửi lên, em giao xong hết cho mọi người rồi. Bà con vui lắm”. Rồi anh hồi âm “Ok. Để anh sắp xếp tiếp nhé”.

Chuyến xe thứ 2 chở theo gần 10 tấn khoai lang tiếp tục về đến Sài Gòn. Những bọc khoai lang được nông dân để sẵn trong mỗi bao tầm 20kg còn thơm mùi đất ruộng. Trong số những người đến nhận khoai hôm đó, có người anh Quý mới gặp lần đầu, có người anh quen vì đã… gặp lần trước. Qua lớp kính bảo hộ, khẩu trang bịt kín, họ giành cho nhau những ánh mắt rất vui và ấm áp. Sau chuyến đó, anh em phóng viên Báo Nhân Dân còn có thêm một chuyến xe tải chở đầy khoai nữa để thông qua Mặt trận Tổ quốc các quận, huyện gửi tặng cho người dân có hoàn cảnh khó khăn. Trong khoảng thời gian từ giữa tháng 7 đến tháng 9, Văn phòng thường trú Báo Nhân Dân đã vận động được hơn 1.500 thùng mì, mấy trăm ký gạo,… giao cho anh em phóng viên phối hợp để đi phát trực tiếp cho người dân.

Ghi lại những khoảnh khắc đời thường trong hành trình tác nghiệp của mình, phóng viên Quang quý tâm sự, nén lại những đau thương, anh cố gắng cùng đồng nghiệp mang lại những điều tốt đẹp nhất cho người dân trong thành phố đang phải gánh chịu hậu quả nặng nề nhất của đại dịch. Và chính tinh thần tương thân, tương ái của đồng bào, nhân dân giúp những phóng viên có thêm niềm tin, sự lạc quan và phấn chấn để tiếp tục làm nghề.

“Chúng tôi được chứng kiến những tấm lòng thơm thảo, dành rất nhiều tâm huyết thực hiện công tác thiện nguyện. Anh em chúng tôi với tâm niệm thiện lành, chỉ mong muốn đóng góp một chút để nhân lên niềm vui cùng mọi người trong đại dịch. Mỗi lần có dịp đi từ thiện tôi đều không bỏ lỡ vì bản thân nghĩ rằng: đó là dịp để bản thân được trải nghiệm giúp mình trưởng thành hơn, lắng nghe được nhiều hơn những điều vốn dĩ rất đơn giản trong cuộc sống…”, nhà báo Quang Quý cười hiền khô, giãi bày.

Chúng tôi nói về niềm tin và hy vọng

Chia cắt địa lý, giãn cách và hạn chế ra đường, mọi tương tác đều trên nền tảng online. Tòa soạn Báo Nhân Dân những ngày đại dịch Covid-19 trực chiến 24/24. Những năm 2021-2022, ranh giới ngày đêm không còn nữa vì các bản tin được phát đi bất kể giờ giấc. Nhiệm vụ của chúng tôi bám sát tin tức liên tục, phát hành bản giấy đều đặn, đẩy mạnh truyền hình trực tuyến, mạng xã hội, để mọi người dân đều được tiếp cận thông tin đúng đắn, bất kể họ ở vùng sâu, vùng xa hay đang cách ly.

Ngoài việc theo sát các diễn biến của đại dịch từng ngày, lãnh đạo Ban Nhân Dân điện tử giao đề tài, giữa sự khốc liệt và đau thương mất mát, phải tìm thấy những niềm tin và hy vọng về các ca bệnh được chữa khỏi, về những con người và tập thể đã "chiến thắng đại dịch" cũng như tình nghĩa đồng bào trong cơn khốn khó.

Tôi tìm đến những người hồi sinh sau đại dịch, nghe họ kể về hành trình vượt qua con đường hầm bóng tối – nơi mà mỗi ngày họ đều chứng kiến không biết bao nhiêu người nằm bên cạnh vĩnh viễn không trở về nhà. Virus SARS-CoV-2 chỉ trong vài ngày có thể khiến 1 gia đình ly tán, may mắn còn 1 người sống sót. Bởi vậy, sự hồi sinh của mỗi người đều trở thành kỳ tích.

Tôi nhớ nhất nhân vật Phong (một nhà báo, đạo diễn), sau hơn 1 tuần chống chọi lại với những cơn khó thở bóp nghẹt phổi, anh gồng gượng mỗi ngày tuân thủ đúng quy định hướng dẫn để chống chọi với virus SARS-CoV-2. Và trong khu điều trị, khi lần lượt những người nằm bên được khiêng đi, anh may mắn được bước trên đôi chân của mình ra khỏi Bệnh viện dã chiến Covid-19.

“Hóa ra, đời người, hạnh phúc nhất chính là được thở”, lời tâm sự của Phong làm chúng tôi càng thấu hiểu khao khát sống của những con người của thành phố. Phong trở thành nhân vật truyền cảm hứng trong loạt bài của chúng tôi, trong số nhiều nhân vật được hồi sinh mạnh mẽ sau đại dịch, dù họ trở về là nguyên vẹn hay mang theo những di chứng nặng nề.

Sau này, với sự phối hợp giữa các phóng viên ở tâm dịch và tòa soạn, chúng tôi đã triển khai một vệt bài dầy dặn, mang đến một cái nhìn toàn cảnh về “Cuộc chiến chưa từng có với biến chủng Delta”. Các chuyên gia nhận định đợt chống dịch Covid-19 lần thứ tư tại TP Hồ Chí Minh và các tỉnh phía nam thời gian qua là “Cuộc chiến chưa từng có trong lịch sử” với rất nhiều quyết định lần đầu tiên được áp dụng. Bởi vậy, chúng tôi đã tập hợp được một dữ liệu khổng lồ trong suốt đại dịch, để mang lại một cái nhìn toàn cảnh, hình dung về bức tranh của sự lan truyền biến chủng Delta và những nỗ lực của cả hệ thống chính quyền trong công cuộc ngăn chặn dịch bệnh; những nỗ lực triển khai các chính sách an sinh xã hội; sự đồng lòng chung sức của cả nước hướng về thành phố… cho tới ngày thành phố hồi sinh, chung sống an toàn với dịch bệnh…

Loạt bài được chuyển tải bằng một phương thức báo chí mới với nhiều bảng biểu đồ trực quan về vết loang của biến chủng mới trên toàn thành phố; với những Infographic về sự khốc liệt của dịch bệnh và nỗ lực hồi sinh. Tác phẩm này của chúng tôi vinh dự nhận được giải B tại Giải Báo chí Quốc gia năm 2022.

Ai ở thành phố thời điểm ấy, cũng mang theo một vết thương lòng. Nhà báo chúng tôi cũng vậy. Có người bị di chứng về sức khỏe, có người gặp di chứng về tinh thần đeo bám. Nhưng tất cả cũng đã qua thời “gió chướng”, đồng lòng, chung sức vượt lên nghịch cảnh và hồi sinh một cách mạnh mẽ như truyền thống vốn có của người con đất Việt.

Tổ chức sản xuất: HỒNG MINH
Thực hiện: THIÊN LAM
Ảnh: TÁC GIẢ CUNG CẤP
Trình bày: ĐÌNH THÁI