Trường Sa, trở lại thêm yêu

Tháng 5 vừa rồi, tôi có dịp lên đường cùng đoàn công tác số 22 thăm lại quần đảo Trường Sa thiêng liêng trên con tàu HQ 561 của Quân chủng Hải quân. Cảng Cát Lái, tôi đã cập và rời không biết bao nhiêu lần trên những chiếc tàu container. Nhưng giờ đây, cảm giác hoàn toàn khác lạ.

Văn công xung kích hát phục vụ các chiến sĩ tại đảo Trường Sa.
Văn công xung kích hát phục vụ các chiến sĩ tại đảo Trường Sa.

Tim tôi bỗng đập nhanh, mạnh hơn bình thường, xúc động và tự hào. Đây không phải những chuyến tàu bình thường, đây là chuyến tàu đi công tác Trường Sa.

Góc bình yên giữa trùng khơi

Từ Vũng Tàu vượt hơn 460 hải lý, con tàu đưa chúng tôi đến điểm đầu tiên trong hành trình. Đảo Đá Thị, nơi nước trong veo, trong vắt có thể nhìn thấy những viên đá dẹt nằm xếp lớp như những chiếc đĩa đủ kích cỡ. Trên các rạn san hô đỏ, trắng, ánh lên sắc màu rực rỡ như cánh hoa giữa đại dương. Cá kìm bơi dày đặc hai bên cầu dẫn, lượn lờ như đoàn múa đón chào khách phương xa. Những chú chó ngoan hiền với đôi mắt xanh như chó châu Âu nằm dọc lối đi ngước nhìn về phía biển. Nhìn chúng, tôi chợt nghĩ đến những người lính âm thầm canh giữ chủ quyền không phút nào rời mắt khỏi chân trời xa thẳm. Và nơi ấy, tôi gặp một người em gái. Em đứng lặng trước những phiến đá lấp lánh. Chúng tôi khẽ nắm tay nhau, nhìn vào đáy mắt nhau đang ngời sáng, như thể chạm vào một miền bình yên giữa chốn sóng trùng khơi.

Ca-nô lao vút về Đá Thị, lá cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió. Thước phim quay chậm thấp thoáng trong tâm trí không thể nào phai mờ…

Đặt chân lên đảo Đá Thị lần này, như một thói quen tôi đưa mắt tìm quanh, chẳng thấy bóng dáng chú chó nào. Trên chiếc cầu dẫn nối với nhà văn hóa đa năng vắng hoe, hình như thiếu một phần hơi thở quen thuộc của đảo. Buột miệng hỏi một chiến sĩ, chó ở đâu cả rồi, cậu cười: Thấy có khách, tụi nó hay sủa quá nên bọn em tạm nhốt lại, anh ạ.

Tôi trấn an lòng và tin là thế nhưng từng bước chân vẫn để ý lắng nghe thử có tiếng chó sủa vang lên từ góc đảo nào không. Đồng chí Lê Văn Tuấn, Trưởng phòng chính sách Cục Chính trị Hải quân chia sẻ: “Chó ngoài đảo sống lâu ngày một nơi, dễ sinh con cận huyết nên phải luân chuyển, đảo chúng giữa các đảo như điều chuyển công tác vậy”.

Các đảo chìm được xây dựng trên các bãi san hô, không gian hạn chế. Các chú chó trên đảo chìm cũng làm nhiệm vụ nên đâu được chạy nhảy tung tăng như ở đất liền. Vắng các chú chó, đảo chìm nhỏ nhắn chợt vắng vẻ và rộng thênh thang.

Nhìn những chậu hoa giấy bung nở đỏ rực, tôi nguôi ngoai bớt nhớ về những chú chó hiền lành hai năm về trước. Vẫn Đá Thị đây, hình hài như cũ nhưng giờ đây được cán bộ và chiến sĩ chăm chút gọn gàng xinh đẹp hơn. Khoảnh sân bên trái dãy nhà tầng phức hợp được đặt những chậu hoa giấy theo hàng thẳng lối. Mùa hè, hoa nở bung một góc trời. Các chiến sĩ còn dựng một khu vườn nhỏ xinh, gắn bảng như một điểm check-in thú vị. Khách từ đất liền ra đảo thích thú tạo dáng chụp hình. Đảo Đá Thị ngày càng khang trang, rạng rỡ.

16-2.jpg
Thầy giáo Trương Hồng Lĩnh và lớp học trên đảo Sinh Tồn.

Chỉ nhớ ba mẹ thôi

Tôi ấn tượng với chiến sĩ trẻ măng Quảng Đại Dương quê Ninh Thuận, bồng súng đeo túi phòng hóa trực phòng không với đôi mắt sáng ngời và chiếc mũi cao đầy nghị lực. Tác phong chiến sĩ nhanh nhẹn, luôn dõi theo mọi chuyển động ngoài khơi. Bỗng chuông điện thoại reo, đồng chí nhanh chóng chạy lại nghe điện thoại, nhanh chóng quay lại vị trí canh gác và nhìn lên bầu trời: Thông báo đang có máy bay vừa bay qua vùng trời này. Chiến sĩ tập trung cao độ.

Khi sự căng thẳng qua đi, tôi hỏi em, ra canh giữ đảo này thế đã có người yêu chưa? Em lắc đầu, cười hồn nhiên: Chưa có người yêu cho đỡ nhớ, chỉ nhớ cha mẹ thôi.

Khi được hỏi, các chiến sĩ luôn nói về thời gian của mình công tác trên đảo: Em được 4 tháng, em thì được 8 tháng 3 ngày… Cán bộ, chiến sĩ trên biển đảo hàng năm trời, không có sóng wifi nên không đầy đủ thông tin giải trí như trên đất liền. Ngoài giờ trực và làm việc, các anh chăm sóc cây cối và thể dục thể thao cho vơi đi nỗi nhớ đất liền. Các chiến sĩ cũng là con người, cũng yêu thương và nhớ gia đình, bè bạn, người yêu. Các đồng chí đã biến nỗi nhớ thành nghị lực và quyết tâm công tác tốt để sớm được về với đất liền.

Lá cờ đỏ sao vàng tung bay. Cán bộ, chiến sĩ nơi biên cương hải đảo vẫn cầm chắc tay súng. Ra đảo, nơi đâu cũng nhận thấy sự kỷ luật, như dòng chữ đỏ khắp nơi: “Kỷ luật là sức mạnh của quân đội”. Không chỉ có sự kỷ luật mà ở đó còn cả một tinh thần đồng đội, tình đoàn kết một lòng, ý chí sắt đá của cán bộ cùng các chiến sĩ nơi hải đảo xa xôi. Tôi càng thêm tin yêu và hy vọng.

Thiêng liêng, bình yên nơi Trường Sa Lớn

Đến với Sinh Tồn, hòn đảo nổi được phủ xanh ngắt bởi bàng, tra và phong ba. Những lối đi được rải bê-tông ngay ngắn, những hàng cây gốc to tỏa bóng mát rượi. Những cây đu đủ nhỏ trĩu quả và quả rất to, những khóm dưa trồng trên cát đang ra hoa kết trái mát lành. Khen cho những bàn tay của cán bộ, chiến sĩ khéo léo gieo trồng vun xới, tạo màu xanh cho đảo giữa biển khơi. Và vẳng đâu đó tiếng heo kêu và tiếng gà gáy, mang lại cảm giác thân thuộc bình yên.

Trở lại Trường Sa Lớn, dù đã chứng kiến lễ duyệt binh lúc trước nhưng lần này, cố dặn lòng mà nước mắt vẫn rơi. Giọt nước mắt của tình yêu và sự tự hào. Tôi vào thăm khu nhà dân như một thói quen theo con tim mách bảo. Những chủ nhân của các ngôi nhà trước đây đã được thay gần hai năm. Gặp một anh đang dùng xe đạp chở quà về, tôi liền hỏi: Có vợ chồng Quốc Anh ngôi nhà số 4 không? Anh cười: Em là Quốc Em, ra thay ảnh được gần hai năm rồi.

Tôi ngồi ghế đá gần căn nhà số 1 ở đầu dãy. Anh chủ nhà Lê Văn Hòa (sinh năm 1983) vào nhà rót thêm nước nóng và bưng dĩa xoa xoa nhà làm ra đon đả mời khách. Bàn ghế này mới mua à? Anh vừa rót nước vừa trả lời: Mấy ngày rảnh tụi em xin xi-măng và lượm gạch đá về đúc đó anh.

Tôi lại ngạc nhiên khi thấy khóm hoa nhỏ xanh tươi nở bông lác đác. Đoán được suy nghĩ của tôi, anh Lê Văn Hòa nói: Hoa này vợ em trồng đó anh. Vợ của Hòa múc nước tưới hoa, bàn tay thoăn thoắt. Nhờ những đôi tay cần cù chịu khó, hoa sẽ nở khắp nơi trên đảo mang lại mùa xuân và niềm vui cho tất cả mọi người.

Chúng tôi đến nhà ga hàng không cùng Trạm radar 11, cán bộ, chiến sĩ nơi đây vô cùng vui vẻ và thân thiện. Biết khách tìm người đồng hương, các anh chạy khắp phòng gọi bạn ra pha trà hàn huyên tâm sự. Các anh muốn nghe chuyện và tin tức quê nhà. Rồi cùng giao lưu với nhau vài séc bóng bàn, tiếng cười đôi bên cất lên sảng khoái.

Dọc theo thị trấn Trường Sa, nơi âu thuyền tàu cá neo đậu chật ních. Tàu cá của vùng Ninh Thuận, Bình Thuận và Quảng Ngãi đánh bắt vùng biển quần đảo Trường Sa sau ngày đi biển vào đây trú ngụ. Trên tàu nào cũng cắm lá cờ đỏ thắm. Vươn khơi bám biển, mỗi tàu cá là một cột mốc chủ quyền. Tôi chợt thấy lòng mình vui đến lạ.

Chuyến đi này, ngoài đoàn Bình Dương, Đồng Nai, Long An…, còn có các đoàn doanh nghiệp vừa và nhỏ. Trong mỗi chuyến đi, sự đóng góp và những phần quà nhỏ bé mà thiết thực, làm ấm lòng cán bộ và chiến sĩ, gửi gắm tình yêu thương san sẻ và cảm thông đến các đồng chí yên tâm công tác nơi đầu sóng ngọn gió. Mong rằng, mỗi năm có nhiều chuyến tàu ra Trường Sa hơn nữa, để đồng bào có cơ hội được thăm biển đảo thiêng liêng, mỗi người góp phần với tấm lòng lớn, chung tay xây dựng biển đảo ngày một to rộng đẹp và vững chãi hơn.

Được đi quần đảo Trường Sa, có dịp cảm nhận, khơi dậy và củng cố tinh thần yêu nước, để nước mắt mình lại rơi vì xúc động mỗi khi tàu rời đi. Không xúc động sao được khi chứng kiến cảnh các anh bật đèn flash điện thoại vẫy nhịp nhàng trong màn mưa khi con tàu đã đi thật xa, thật xa. Chia tay các anh, những cán bộ và chiến sĩ ngày đêm canh giữ biển đảo Tổ quốc mình, lời bài hát của các chiến sĩ vẫn còn đọng lại đâu đó ngay cả khi tàu đã về tới đất liền…

back to top