Nhìn lại lịch sử, chúng ta thấy trước khi Đảng Cộng sản Việt Nam khai sinh, ở nước ta đã từng có mô hình “đa nguyên đa đảng”. Ngay cả khi Đảng ta ra đời thì “đa đảng” vẫn tồn tại. Nhưng từ chính những đòi hỏi khách quan của lịch sử mà cách mạng đã lựa chọn từ “đa đảng” đến một đảng. Đó là xu hướng chính trị gắn liền với hoàn cảnh lịch sử và điều kiện cụ thể Việt Nam.
Dù chỉ có một đảng lãnh đạo nhưng Việt Nam không rơi vào tình trạng “độc quyền mất dân chủ” như các thế lực thù địch vẫn xuyên tạc. Trong suốt tiến trình cách mạng, mọi đường lối, phương thức lãnh đạo của Đảng đều được bàn thảo, xây dựng trên cơ sở ý chí, nguyện vọng của nhân dân.
Vì thế, chúng ta khẳng định, ở Việt Nam không có sự cần thiết khách quan phải thực hiện cơ chế chính trị đa nguyên, đa đảng đối lập. Sự lãnh đạo duy nhất và toàn diện của Đảng Cộng sản Việt Nam bảo đảm cho sự ổn định chính trị và nhằm thực hiện tốt nhất mục tiêu, lý tưởng của Đảng là độc lập cho dân tộc; tự do, hạnh phúc cho nhân dân.