Nói như nhà thơ Xứ hoa đào Trần Ngọc Trác thì, đây là tập tuyển thơ nhạc kết tinh từ tiếng lòng của những con người hướng phật, mộc mạc, chân chất mà nhẹ nhàng sâu lắng của tâm hồn bình lặng tìm về chân thiện mỹ giữa hối hả dòng đời”.
Nhạc sĩ Khánh Vinh, TP Hồ Chí Minh, từng “vang danh” với ca khúc thiếu nhi “Tia nắng hạt mưa”, đã góp mặt với ca khúc “Theo mẹ đi chùa”, trong lời ca có đoạn: “Và em thêm yêu thương những tháng ngày tuổi thơ tươi đẹp/Em thêm yêu, thêm thương mẹ cha/Tình thương bao la như biển rộng núi cao/Em cầu mong cho quê hương tươi đẹp bình yên/Cầu mong cho tháng ngày hạnh phúc”.
Theo nhạc sĩ Cao Nguyên, chi hội trưởng Âm nhạc, Hội văn học nghệ thuật tỉnh Lâm Đồng, thì: “Những bài hát trong tập này đã toát lên tình cảm và sự “đồng hành” với Đất nước, với con người. Đó là những bài hát được các tác giả sử dụng chất liệu dân ca, nhất là dân ca Bắc Bộ, nên có giai điệu và lời ca rất trong sáng và hướng tâm. Những bài hát đều nói lên tấm lòng với quê hương, với cha mẹ. Âm nhạc đã đưa văn hóa Phật giáo gần hơn với đời sống xã hội hiện tại”.
Như lời ca trong ca khúc “Tia nắng giọt sương” của nhạc sĩ Trần Hữu Dàng: “Một nụ cười bao dung, tia nắng giữa trời giá băng/Một lời yêu thương, giọt sương lấp lánh đầu canh/Ánh mắt chân thành có Phật ở trong tâm/Yên vui cho đời, muôn nơi Phật về...”.
Nhà thơ Nguyễn Đức Hạnh đã viết trong bài thơ “Giọt sương trong” của mình: “Bình tâm làm giọt sương trong/Cười long lanh mắt khi đông chớm về/Đậu trên cành gai não nề/Vẫn run run níu đam mê nắng trời”. Hay như nhà thơ Nguyễn Hưng Hải đã nói trong bài thơ “Ngày sinh tôi ở chùa làng” của mình: “Lần đầu mở mắt nhìn lên/cái kèo, cái cột đã trên đỉnh đầu/giăng tơ con nhện đổi màu/ngày sinh tôi đã mấy tàu cọ khô/ngày sinh tôi đôi cơn mưa/cứu tôi các vãi bỏ chùa vì tôi”.
Nhà thơ “đồng quê Hưng Yên” Nguyễn Văn Song đã viết trong bài thơ “Vào chùa” của mình: “Nhiều khi muốn gói nỗi đời/Gửi vào chuông gióng ngân mười nẻo xa/Nghìn đau ở cõi ta bà/Hóa thành nhịp mõ nện qua tháng ngày”. Đó là lời tự nhủ về cuộc đời hiện tại cho dù có khổ đau nhưng không thể lãng quên.
Hoặc như câu thơ trong bài thơ “Nghe tiếng chuông chùa” của nhà thơ Hoài Khánh, mà tôi muốn trích ra đây để thay lời kết: “Mỗi khi thau rửa tâm hồn/Càng thêm thấu hiểu cội nguồn ngọt chua/Sáng nay nghe tiếng chuông chùa/Lòng ta lại ấm nắng mùa xuân sang”.
Một tập thơ nhạc viết về Phật giáo đã đưa ra những cái nhìn chân thành, thân thiết về Văn hóa Phật giáo.