[Thơ] Miền trung

Miền Trung ơi!
Cái nóng nghiệt ngã của gió Lào giây phút chót
Bao năm rồi ngọn lửa đốt lòng ta

[Thơ] Miền trung

Miền Trung ơi!

Cái nóng nghiệt ngã của gió Lào giây phút chót

Bao năm rồi ngọn lửa đốt lòng ta

Một câu chào đẫm lệ lúc đi xa

Một cái bắt tay máu trào khi trở lại

Lòng bỗng tái tê cơn gió mùa thổi trái

Tháng năm dài ta nhớ lắm miền Trung!

Mảnh đất cỗi cằn mà màu mỡ tình thương

Gió nắng bạc màu mà thắm đằm nỗi nhớ

Mây nhẹ nhàng trôi trên đôi cánh gió

Bầu trời xanh vời vợi hút mắt nhìn

Ánh chớp rợp trời từ biển kéo lên

Cơn mưa mịt mùng tự nguồn đưa xuống

Và dãy Trường Sơn chao mình làm cánh võng

Ru quê qua lửa đạn trường chinh

Đỉnh núi lao nhao, mắt suối im lìm

Và thác nước ầm ào giọng chảy...

Tất cả là miền Trung mình đấy

Gian khổ, anh hùng, dào dạt thương yêu

Nắng vàng buông hay mật rót trong chiều

Ta mơ lắm ngâm mình trong nước biển

Hạt lúa củ khoai âm thầm nuôi ta lớn

Gió sớm quẩn mây chiều ơi lòng mẹ miền Trung.

back to top