đoàn người bước ra khỏi bức tường trống
men theo lối gai khô
mờ khói
vừa đi vừa gieo nắm hạt đựng trong chiếc túi nhỏ
là những con chữ nhặt lên từ tấm bia xám xanh
là những giọt nước sông mang bóng trang kinh
là hạt bụi còn ấm nóng của thân người vừa hỏa táng
bia ký từng con chữ rơi thật chậm phía sau
bay như hạt mầm di trú
gieo xuống đất đai
chậm hơn sự dừng lại
tiếng nổ vang chớp giông trong lòng trái đất
những cây người từ nắm hạt
mọc lên.