Một nắm đất nâu một màu nước bạc
trống đồng đánh thức giấc mơ
lũ trẻ chân trần chạm vào huyền tích
cội đa bồng bềnh bồng bềnh
mộng đồi cọ biết đi
ghé sông Đà uống nước
mặt trời rụng vàng lòng chảo Văn Lang
lũ cá bơi thi vầng dương
lá cọ che mưa không che nỗi nhớ
ngửa bàn tay lên trời thấy vỡ
còn bao nhiêu bậc đá tới đền
xoan tím mải tích trò cùng hoa đại
hoai hoai dòng chảy
ai nhớ gì không
trán còn vết bùn non Bạch Hạc
người đứng đó từ muôn kiếp
nhưng ai chèo đò đêm nay
đến sông Thao cũng chẳng còn nhớ nữa
chỉ câu hát vừa đợi người vừa ướt.