Theo đó, nếu U23 Việt Nam chỉ tham dự SEA Games 33 diễn ra vào cuối năm nay thì V.League sẽ tạm nghỉ 58 ngày, còn trong trường hợp U23 Việt Nam giành quyền dự Vòng chung kết U23 châu Á (diễn ra trong tháng 1/2026) thì V.League sẽ tạm nghỉ tới 84 ngày. Việc giải đấu nghỉ dài ngày được các nhà quản lý giải thích rằng để đội tuyển U23 Việt Nam có được đội hình tốt nhất khi tham dự các giải quốc tế quan trọng.
Lý do nêu ra có vẻ hợp lý. Tuy nhiên, nếu thấu đáo nhìn lại sẽ thấy chưa đúng. Nếu thường xuyên theo dõi thời sự V.League, dễ nhận thấy những chuyển nhượng cầu thủ đến và đi ở các đội bóng chủ yếu là ngoại binh, lẻ tẻ có một số trường hợp cầu thủ nội nhưng giàu kinh nghiệm (ở thời điểm hiện tại thường là lứa tuyển thủ quốc gia từ thời HLV Park Hang Seo). Dù đã được nói đến rất nhiều nhưng việc đưa cầu thủ trẻ ra sân chinh chiến ở V.League còn rất hạn chế, bởi các đội bóng chịu áp lực lớn về thành tích. Có thể kể ngay vài cái tên như Văn Khang, Vỹ Hào, Đình Bắc hay Trung Kiên là những cầu thủ trẻ thường xuyên được ra sân thi đấu tại V.League. Con số này là quá ít ỏi nếu tính tới cả một thế hệ cầu thủ trẻ từng được triệu tập dưới thời HLV Troussier. Hay nói cách khác, việc triệu tập cầu thủ U23 tham dự SEA Games hay Vòng chung kết U23 châu Á chẳng hề ảnh hưởng đến hoạt động của các đội bóng V.League (bởi các đội bóng thường ít khi sử dụng cầu thủ trẻ).
Có ý kiến cho rằng ngay Thailand hay Indonesia cũng tính tới phương án tạm dừng giải quốc gia để phục vụ cho SEA Games. Cần nhớ rằng sự so sánh này là khá khập khiễng bởi hai quốc gia nói trên, đặc biệt là Thailand làm bóng đá trẻ rất tốt. Ngoài ra, họ cũng không có ý định cho giải quốc gia nghỉ dài tới gần ba tháng như chúng ta. Các nhà quản lý bóng đá Việt Nam cần có sự cân nhắc cẩn thận, bởi giải đấu cao nhất quốc gia mà cứ nghỉ dài dài vì những lý do không đâu, e rằng tuyên bố nâng cấp V.League chỉ là kế hoạch nằm trong ngăn kéo.