Khi tôi mở những nhành lá
Một bầu trời con nít màu cỏ
Như chiếc tổ chim úp ngược
Và tiếng hót vang vang đâu đó
Trong lồng ngực ngôi làng
.
Khi tôi bị đánh đòn hay đợi cơm
Dưới những chiếc gai nhỏ tôi nằm êm
Không ai biết tìm tôi nơi đó
Có chú lính đạp xe qua làng
.
Những người lính trên con đường băng qua cửa rừng
Để lại dưới gốc cây thanh trà vài chéo dù xanh
Chúng tôi nhận làm quà
Như lời hứa ngày hòa bình gần kề
Rồi họ đi
Mất hút giữa trăng khuya
.
Họ mất hút giữa bầu trời rừng rực phía Tây
Đêm nào dì tôi cũng khóc
Cây thanh trà nghe lời khấn gọi một người tên Minh
Một quân đoàn ba-lô che dù xanh
.
Chúng tôi lớn lên dưới những chiếc tổ chim
Dì tôi mái đầu bạc trắng
Như chéo dù hoa phơi trên nhánh thanh trà
Chiều lại chiều
Không ai đạp xe qua...
.
Có nhiều thứ không thể giữ lại
Có nhiều thứ không thể quên đi
Rồi một ngày
Chúng tôi đã biết huýt sáo
Khu vườn hoa cỏ mở ra
Những chiếc tổ chim mở ra
Một vòm trời
Bình yên
Xanh thắm thiết.