Chuyện lạ về bầy khỉ

Nhân dịp nghỉ lễ, H’Lan - Lớp trưởng 9A Trường nội trú huyện rủ Sơn - cậu học sinh người Kinh duy nhất của lớp và Y Mi vào rừng gần buôn chơi. Vào sâu trong rừng, cả ba vừa đi vừa ngắm cảnh chung quanh. Y Mi đi trước quay đầu lại hỏi: Giờ thì biết rừng của Yang (thần linh) rồi chứ?
0:00 / 0:00
0:00
Minh họa: NGUYỄN NGHĨA CƯƠNG
Minh họa: NGUYỄN NGHĨA CƯƠNG

Sơn đi phía sau, mặt vuông chữ điền đỏ bừng, mồ hôi chảy thành dòng, chỉ ra chung quanh hỏi lại: Rừng nơi đây có gì khác đâu mà người ta gọi là rừng Yang để ai cũng sợ, không dám đến nhỉ?

H’Lan đi phía sau góp lời: Không thấy khác gì à? Đất rừng ở đây bằng phẳng, cây mọc cách đều nhau, lại có mỗi một loài gỗ hương thôi.

Y Mi đáp: Ở gần buôn ta cũng có khu rừng mọc toàn bằng lăng, rừng toàn trắc, còn rừng khộp thì voi đi mỏi chân chưa hết mà.

Thỉnh thoảng một cơn gió ào đến làm lá cây khua lên xào xạc, hiếm hoi lắm mới có một giọt nắng chui qua được lá cây rơi xuống mặt đất. Mùi hoa thơm quyện đầy không gian. Sơn bước tới một chiếc rễ cây lớn ngồi phịch xuống, kêu lên: Nghỉ chút đi, mỏi chân rồi.

- Nghỉ thì nghỉ.

Y Mi cũng dừng lại ngồi lên một chiếc rễ cây to như con trăn lớn bò qua đường. H’Lan ngồi cạnh Sơn, bỏ gùi ra khỏi vai, hỏi: Có ai uống nước không?

- Cho mình uống với, khát từ lúc nãy rồi.

Sơn vừa nói vừa giơ tay đỡ bầu nước từ tay H’Lan đưa lên miệng, làm một hơi dài rồi đưa cho Y Mi. Y Mi nhấp một ngụm nhỏ, đưa lại cho H’Lan nói: Đi rừng, khi khát nước chỉ nên uống từng ngụm nhỏ, để nước thấm vào cổ, chảy vào bụng từ từ. Uống một hơi căng bụng, miệng vẫn thấy khát mà bụng đã nặng rồi, đi chóng mệt lắm!

Sơn trả lời: Sao không nói trước? Mình lần đầu tiên thấy khu rừng đẹp thế này đấy.

H’Lan giải thích: Yang tạo ra mọi thứ đẹp hơn con người tự làm là đương nhiên rồi.

Y Mi bảo: Nhiều hoa phong lan quá, hoa nào cũng đẹp, ta lấy mấy giò về chơi nhé?

H’Lan trả lời: Không được đâu, ta còn đi nữa mà.

Nói xong, H’Lan lấy trong gùi ra từng chùm quả chín mọng chia cho hai người. Không biết H’Lan hái lúc nào mà có quả to như ngón chân cái, quả nhỏ bằng ngón tay út, quả vừa chua vừa ngọt, có quả lại ngọt như bỏ thêm đường.

Nghỉ một lúc, cả bọn lại tiếp tục đi, vừa đi vừa quan sát, rồi reo lên khi thấy một chùm hoa phong lan đẹp hay một con chim lạ chuyền cành. H’Lan đi sau tranh thủ hái các thứ quả ăn được bỏ vào gùi.

*

- H… óc, h… óc, h… óc.

Tiếng lũ khỉ bất chợt nổi lên ngay phía trước mặt. Con khỉ to như em bé lên năm nhảy xuống cành cây cách mặt đất chừng hai sải tay, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, miệng không ngớt gào lên: H… óc, h… óc, h… óc...

Những con khỉ khác chạy nhảy hoảng loạn phía trên, có con còn ra tận đầu cành rung lá như muốn dọa nạt ai đó. Cả ba vội dừng lại nhìn bầy khỉ, chưa hiểu điều gì xảy ra.

- H…ừ…m!

Tiếng gầm khủng khiếp vang lên ngay trước mặt, Y Mi giật mình vung cây lao lên thủ thế như chuẩn bị đâm. Sơn đi phía sau ngã bịch xuống đất, đập cả đầu vào chân H’Lan. Mùi hôi thối như có con vật chết lâu ngày ập đến. Trên cây, chim nhớn nhác bay, lũ khỉ cũng biến luôn vào tán lá. Ngồi xuống đỡ Sơn dậy, H’Lan bảo: Con hổ này đang ngủ, bị lũ khỉ trêu chọc nên giật mình gầm lên đấy.

- N… ó n… ó đ… i ch… ư… a?

Sơn lắp bắp hỏi, Y Mi mặt dài, mắt xếch, nhe bộ răng không đều mầu vàng xỉn ra cười, trả lời: Thấy Sơn cầm cây chĩa, nó sợ quá nên chạy mất tiêu rồi.

Hai bạn đứng bên cạnh, khuôn mặt ai cũng tươi tỉnh như không có chuyện gì xảy ra. Sơn vẫn ngồi bệt dưới đất, mặt tái mét, một lúc sau mới đứng dậy, nói: Ta quay ra bờ sông lấy thuyền về thôi.

Nghe Sơn nói vậy, H’Lan cười: Sợ à? Ừ, về thì về, trời chắc cũng chiều rồi.

Cả ba quay lại đường cũ, vừa trò chuyện vừa quan sát chung quanh ngắm vẻ đẹp của rừng. Cái chân bước nhiều cũng mỏi, nhưng cảnh đẹp giúp vơi đi phần nào.

Đang đi, chợt Sơn kêu lên: Gấu, có con gấu kìa.

- Đâu?

Y Mi quay đầu lại hỏi, mắt dáo dác nhìn quanh. Sơn chỉ lên cành cây trước mặt. Trên cây: Một cục to to, đen đen hình như là con gấu lớn đang ôm lấy cành cây chìa ra phía trên con đường mòn cả ba sắp đi tới. Y Mi phì cười, quay lại trả lời: Con gấu to đùng ấy đang rình ta đấy, Sơn đi trước dùng chĩa đánh nó nhé.

Sơn tái mặt: Nó to thế làm sao mình đánh được, ta đi đường khác thôi, người xưa dạy: “tránh voi chẳng xấu mặt nào”.

H’Lan nói: Tổ kiến đấy không phải gấu đâu.

Sơn đỏ mặt thanh minh: Trời sắp tối rồi nên mình nhìn không rõ, lại tưởng…

Nghe H’Lan động viên: Lần đầu vào rừng ai chẳng thế.

Gió thổi mạnh hơn, cành cây cọ vào nhau nghe như tiếng võng đưa, đệm thêm tiếng lá xào xạc làm cho không gian vui vẻ hẳn lên.

*

- Bốp!

- Oái!

Tiếng va vào cây, kèm theo tiếng kêu lên có vẻ đau đớn của Sơn,

Y Mi quay lại hỏi: Sao thế?

- Sao lại đập vào đầu mình?

- Ai đập?

- Đây.

Nhìn dây leo bắc ngang qua đường to như bắp đùi người lớn đang rung rung, Y Mi bật cười, nói: Yang ạ, cứ nhìn đâu đâu không chịu nhìn đường nên húc đầu vào dây, đỏ cả trán rồi kìa. Phải chú ý nhìn đường mà đi chứ.

- Mình cũng nhìn mà sao cứ như có ai đập vào đầu ấy. Đau quá!

H’Lan đi sau lên tiếng: Cố lên, nhưng phải nhìn dây mà tránh, đừng húc đầu vào nữa nhé.

Cả ba đi tiếp, mới đi được một khúc lại nghe cái “oạch”, cây đinh ba Sơn vác trên vai lao vút về phía trước cắm phập vào cây bên đường. Sơn nằm sõng soài, úp mặt dưới đất. H’Lan bước vội đến kéo bạn đứng dậy, nhắc: Đi phải nhìn đường chứ!

Nhổ miếng đất trong mồm ra, Sơn nói như thanh minh: M… ình m… ình thấy như có ai lấy que ngáng vào chân ấy.

H’Lan tủm tỉm cười làm khuôn mặt tròn rạng rỡ lên một chút, nói: Sơn đi nhiều nên mệt mới có cảm giác đó đấy.

Y Mi quay lại cười, bảo: Thích ăn đất cứ ăn nhưng phải cẩn thận một tí không cái mũi đinh ba kia bay vào lưng mình thì đau lắm. Thôi để mình cầm luôn cho.

Nói xong, Y Mi rút cây đinh ba vác lên vai đi trước, Sơn thập thững bước phía sau, mặt xanh mét. H’Lan đi sau cùng, người hơi lom khom về trước một chút, chắc trong gùi đã có nhiều trái cây rừng.

*

- H… óc, h… óc, h… óc!

- H… óc, h… óc, h… óc!

Bất chợt ngay trên đỉnh đầu, tiếng một con khỉ thét lên, cùng lúc có nhiều tiếng cùng hòa theo. Không biết lũ khỉ ở đâu bất ngờ xuất hiện, chúng đu cành, bám dây lao xuống trước mặt như định ngăn không cho đi. Y Mi đứng khựng lại nhìn bầy khỉ rồi nhìn ra chung quanh.

- Ph… Ù, ph… Ù, ph… Ù!

- Rắn!

Y Mi thét lên nhảy lùi lại phía sau, ném cây giáo lên phía trước, bay qua đầu con rắn. Con rắn đen thui, có vảy viền mầu vàng, đầu bành ra to hơn hai bàn tay xòe, ngóc cổ cao cách mặt đất cả mét, mồm luôn phát ra tiếng kêu: phù, phù, phù… H’Lan bước lên ngang Sơn quan sát rồi bảo: Rắn hổ mang chúa, độc lắm đấy!

Sơn tò mò hỏi: Sao biết nó là rắn hổ mang chúa?

H’Lan trả lời: Trên đỉnh đầu rắn có hai chiếc vảy lớn tạo thành hình chữ V hoa lộn ngược.

Sơn lo lắng nói: Rắn chặn mất đường về rồi, bây giờ ta phải làm sao đây?

H’Lan trả lời: Y Mi khắc biết mình phải làm gì mà.

Con rắn lúc lắc cái đầu như gã say rượu, lúc lao ra phía trước, lúc giật lại phía sau, rồi bất ngờ lao thẳng cái đầu có cái lưỡi dài như chiếc lá lúa vào người Y Mi. Nhanh như cắt, Y Mi nhảy lùi lại phía sau, giơ cây đinh ba lên phạt ngang một cái không mạnh lắm làm con rắn đổ vật xuống đất. Chắc bị đau, rắn vội vã trườn đi. Sơn sợ quá, nhảy lùi ra sau, nắm lấy miệng gùi của H’Lan. H’Lan bật cười nói: Rắn bị đánh đau bỏ chạy rồi, Y Mi giỏi quá.

Y Mi trả lời: Chuyện bình thường thôi mà. May có lũ khỉ cảnh báo trước, không thì… Ô, bầy khỉ đi đâu hết rồi?

Sơn nhìn lên phía trên đầu, chỉ thấy cành và lá cây đang đùa giỡn với gió, còn lũ khỉ như có phép tàng hình đã biến mất từ lúc nào không biết nữa. Giọng buồn buồn, Sơn nói: Con rắn to quá, dài đến hai sải tay thế này ai mà bị nó cắn một cái chắc chết luôn.

H’Lan trả lời: Sơn đừng sợ, trong rừng có rắn độc thì chắc chắn có lá cây chữa được vết rắn cắn, Yang tạo ra thế. Người đi rừng phải biết vậy thì mới có thể cứu được chính mình.

Sơn ngạc nhiên hỏi thêm: Sao không đánh chết rắn mang về ăn thịt?

Y Mi trả lời: Rắn hổ mang chúa cũng là loại động vật quý phải bảo vệ, không được giết nên mình chỉ đánh nhẹ, cảnh cáo nó thôi.

Sơn băn khoăn hỏi: Tại sao lúc nào chúng ta sắp gặp nạn lại được lũ khỉ báo trước vậy?

H’Lan trả lời: Chắc con khỉ đầu đàn của đàn này hôm trước bị trăn bắt được, mình tình cờ đi hái thuốc qua thấy, giải cứu nên hôm nay trả ơn đấy.

Sơn tròn mắt reo lên: Có chuyện vậy nữa à, khi nào kể cho mình nghe với nhé. Lũ khỉ lông vàng, đuôi ngắn như đuôi lợn này thông minh vậy ư?

H’Lan mỉm cười, nói: Nhất trí, giờ chiều rồi ta phải đi nhanh ra khỏi rừng không tối đấy.