Cuộc ra mắt tập thơ “Mùa xuân ở lại” sẽ diễn ra vào sáng ngày 10/8 tại NXB Hội Nhà văn, 65 Nguyễn Du, Hà Nội. Ở đó, người đã vắng nhưng sẽ còn tiếng hát ca, nói cười, và niềm bâng khuâng trong những câu thơ.
1. Vu vơ mà chợt hiện vẻ đẹp của suy nghĩ và tình cảm; thả trôi niềm yêu thương đến hết mình, quên mình, từ đó phản chiếu một con người lúc nào cũng khát được mến thương. Đó là khi Nhật Minh viết: “Nào ai trói buộc cơn mơ/Thì em cứ thản nhiên hờ hững tin/Ngày rằng trăng tỏ niềm riêng/Ngày mưa móc… ướt cả bên gối nằm/Tôi về ươm lại tháng năm/Chỉ thương con tạo xoay dăm bảy lần” (Ươm).
Đau đáu niềm quy tụ, đoàn tụ như nguồn năng lượng giúp ta vượt qua trở ngại, đó là khi trong bài thơ “Trở về” ngân lên: “Nơi vòm xanh mái nhà Cha che chở/Nơi Thứ tha mở ra nhiều ô cửa…/Trở về bên ánh sáng thánh linh/Tôi nắm tay em…/Đi qua đau khổ/Em nắm tay tôi đi qua bão tố…”. Chính ở đây và nhiều bài thơ khác trong không gian đầy mến thương mà Nhật Minh dựng nên, anh nhủ thầm với ta về sự hiện diện của những giá trị thiêng liêng, linh thiêng quanh mình. Thật gần gũi, mật thiết khi cùng với tác giả, ta nhận ra, sự chân thực và gắn kết chân thành giữa cha mẹ, con cái, anh em, bạn bè… sẽ dựng nên những linh thiêng lấp lánh ấy.
Và chính khi được ân hưởng những hạnh phúc khác nhau trong đời người, thì như một dự cảm lo lắng, tác giả đánh động trên hành trình sống về những trôi qua, những biến mất, những mất mát đâu đó đang rình sẵn. Như là anh kêu lên, trong bài “Hãy thức dậy”: “Hãy thức dậy đi…/Nắng đã lên rồi!/Chúng ta học lại trẻ con chơi trò xí xóa/…/Ta đã ngủ đủ lâu để lỡ chuyến tàu Tỉnh thức/Và…/Cái nắm tay/Cũng sắp vuột mất rồi!!!”.

2. Nhiều rung động đắm đuối, tha thiết dậy lên từ tập thơ “Mùa xuân ở lại” (NXB Hội Nhà văn) mà Nhật Minh “gửi lại” cuộc đời qua những bàn tay gia đình, bè bạn - những người đã cùng nhau thực hiện một ấn phẩm trang nhã, lịch thiệp và chân tình. Điều đó thể hiện từ nội dung các bài thơ từng đăng báo hoặc tác giả đưa lên facebook cá nhân hay còn lưu trong máy tính, cho đến kết cấu do TS Đỗ Anh Vũ sắp xếp và hình thức trình bày của họa sĩ Trần Thắng. Một cách tình cờ, nó cũng ăn nhập với lối sống, tinh thần sống của tác giả trước kia. Cho nên khi mở tập thơ “Mùa xuân ở lại” trên tay, nhiều người sẽ có một cảm xúc của sự gặp lại, đồng hành. Như có những gì chưa hề mờ phai, không thể tan đi, còn lưu luyến mãi.
Đó là khi trong nhiều bài thơ, Nhật Minh nói về những tinh khôi, thanh thoát của ban mai đầu ngày, cũng là một khởi đầu trong trẻo giữa cuộc đời mà ta được đón nhận. Cùng lúc đó cũng trỗi lên niềm hân hoan lẫn những hoài niệm buồn và nỗi lo sợ mơ hồ về việc sẽ không thể bền lâu. Đó cũng là trạng thái của con người mong trải rộng tình yêu và ước mơ gắn kết của mình ra chung quanh, nhưng thật không phải khi nào cũng được như ý muốn. Bài thơ “Buổi sáng” có đoạn: “Những tia sáng nhỏ từ tâm đan vào tôi…/Chậm và thật khẽ/Nàng sợ giấc mơ tôi tan vỡ/Một giấc mơ đang thêm vắng từng ngày”; và đẹp huyền diệu khi “Buổi sáng được đánh thức/Bằng đôi môi sương đêm”.
Đó cũng là những khoảnh khắc đẹp đẽ, choáng ngợp, có khi giản dị lung linh, có khi lại đông đúc phủ trùm mà thi nhân vẽ nên qua nhiều bài thơ. Chúng ở trong mắt nhìn viễn cảnh thực đang hiện ra trước mặt, trong một cảm thức mơ hồ vừa đến hay lãng đãng gần xa nơi tâm tưởng và trong cả những phút lóe sáng nào đó như là linh giác. Bài thơ “Hoa hồng” như một khung tranh nhỏ dễ thương: “Nàng thức giấc cởi màn đêm ngái ngủ/còn vương trong ánh mắt tinh nghịch đón mưa về/Từ trong ái ân lan tỏa làn hương mùa xuân níu vương trên tóc/Ở thật sâu khuôn ngực nóng/Hơi thở dồn dập mùa màng tràn dâng cành lá non tơ…”. Cũng như thế, ở bài thơ xinh xắn “Roro”: “Sớm ra thức giấc cùng con/Bố và mây trắng và tròn một đêm/Lát vui ngủ với chăn mềm/Lát buồn thức đến thâu thiêm thiếp lời/Ngoài kia ai cắt trăng rơi/Để cho cái mặt của trời sáng trong”. Còn bài “Mắt đêm” lại bùng lên những huyền hoặc, kỳ lạ, như chính thi nhân đang thoát lên không trung, bay lượn, tìm đến và chạm thấm thân thể, ý nghĩ mình vào những rung động sống vô vàn của thành phố lung linh trong đêm. “Đi hết vòng tròn hàng ngàn đôi mắt/Theo lối ô cửa/Đáp cánh ban công/Trên nhụy kèn đêm/Trên cánh nhài trắng/Trên quả sung chát/Trên màu giấy ma/Trên quỳnh giao quyện/Trên trúc la đà…”.
3. “Mùa xuân ở lại” tập hợp nhiều bài Trần Nhật Minh viết từ sau tập thơ đầu tay in năm 2018 - “Khúc hát cánh đồng” (NXB Hội Nhà văn). Từ những suy tư dàn trải, đầy đặn bắt nguồn từ mạch văn hóa, tôn giáo, tín ngưỡng quê hương và những trải nghiệm qua nhiều biến cố, biến đổi quanh mình, với “Mùa xuân ở lại”, thi nhân bay vượt lên bằng những nhận thấy và nắm bắt tức thời, những suy nghiệm bừng sáng và đâu đó những lóe lên của nhận ra. Sinh động về hình ảnh và chuyển động, phóng khoáng trong ý nghĩ và liên tưởng, trôi chảy trong mạch chữ…, vẫn là những gì mà tác giả thể hiện được một cách vững vàng. Những điều đó lại càng làm rõ nét hơn hành trình sống với niềm say mê sáng tác và ý thức sáng tạo của người tự vẽ mình - trong bài thơ “Chân dung”: “…Giờ đã đi… quá nửa cuộc người/Ước một lần, được chui vào trong trứng/Chỉ vậy thôi…/Làm một con gà bé/Chiêm chiếp kêu lên tiếng gọi/Mặt trời!”.